Ra khỏi cổng trường bưu chính với tấm bằng IT
trong tay, cũng là lúc mẹ nó bước vào xã hội với miếng cơm manh áo
gạo tiền.Ý thức được điều đó mẹ nó bắt đầu cuộc hành trình đi
tìm việc giữa trốn phồn hoa Hà Nội đất chật người đông khó xin việc
này. Rồi mẹ nó cũng được thầy dạy học Aptech xin cho được công việc
quản trị hệ thống tại công ty Viêt Com với mức lương thử việc đầu tiên
sáu trăm nghìn đồng.
Làm được một tháng bà ngoại nó ốm phải nằm
viện mẹ nó đành phải xin nghỉ để trông bà ở viện một thời gian, cũng là lúc mẹ nó xin nghỉ làm ở Việt Com.Rồi bà cũng khỏe về
nhà mẹ nó giao trả lại cho bác (chị gái mẹ nó) chăm sóc bà tiếp
tục hàng trình lên hà nội kiếm tiền, đây mới là những tháng ngày gian nan trên
đất Hà thành.Với tấm bằng IT loại ưu
trong tay nhưng , mọi thứ trên
giảng đường chỉ là lý
thuyết, thực tế không có, lại là con gái nên mẹ nó khó xin việc.Tiền
ăn cũng cạn dần mẹ nó xin làm chân
tạp vụ tại trường cao đẳng nghề Hà Nội và quen bố nó bây giờ một
thầy giáo dạy học quèn trong trường.Bố nó người mãi Sơn động Bắc
Giang, còn mẹ nó lại nơi phố biển Hải Phòng,người trên rừng người
dưới biển cơ duyên thế nào mẹ nó và bố nó đã lấy nhau trước sự
không đồng tình của hai bên nội ngoại và sinh ra nó.
Nó là sản phẩm của mẹ và bố nó không ai
muốn.Sinh ra nó, ôm nó về Sơn Động Bắc Giang.Mẹ thì thất nghiệp lại
ở nhà nuôi nó, bố nó tài trí có hạn tự nhiên muốn xin nghỉ biên
chế trong trường tính ra ngoài mở xưởng ô tô làm ăn riêng rồi bị thua
lỗ, nợ nần chồng chất, đâm ra chán nản chẳng làm gì chỉ ở trong
nhà . Hai vợ chồng không nghề nghiệp cộng thêm đứa con giữa đất rừng
hoang vắng vẻ, mẹ nó bắt đầu ngồi khóc về sự lựa chọn tương lai
không đúng đắn của mình giữa sự phản đối mọi người bởi: "hai môi
trường sống tư tưởng sống khá khác nhau ".Rồi tháng ngày gian nan vất vả cũng từ đây, trong
nhà có những ngày không một hạt cơm, nó còn mấy tháng chẳng biết
gì , chỉ biết khóc vì đói.
Theo nhận xét mọi người, bố nó là người bảo
thủ, bất tài, kém cỏi nhưng lại thích làm ông chủ, riêng khoản này đã
làm mẹ nó đau đầu bởi tính khoe khoang của bố trong khi nhà đang đói
nhăn răng.Mẹ nó quyết định để nó ở nhà cho bố nó trông, dứt áo ra
Hà Thành kiếm việc một lần nữa. Lại hành trình đi tìm việc, cũng chẳng ai
nhận mẹ nó làm đúng theo chuyên môn vì kiến thức IT thực tế mẹ nó
không có.lang thang những tháng ngày vất vả trên Hà thành, đói rét,
mệt mỏi, mẹ nó quyến định bán đi cặp nhẫn cưới của hai người với
số tiền một triệu sáu trăm nghìn, gửi về cho bố nó sáu tram nghìn
còn lại cầm cố sống qua ngày.
Tình cờ mẹ nó quen một người bạn làm văn
phòng phẩm dạy cho cách bán hàng, nhận diện sản phẩm rồi một số
kinh nghiệm khi mở cửa hàng văn phòng phẩm. Thấy cũng được, mẹ nó
quyết định vay mượn cô dì chú bác một ít tiền quyết định về mở
cửa hàng văn phòng phẩm ở hải phòng.Để thu hút khách ngày đầu mẹ
nó bán văn phòng phẩm giá rẻ nhất Hải phòng,đặt chất lượng dịch vụ và chăm sóc khách hàng lên hàng
đầu.Được sự tin tưởng của khách hàng, mẹ nó cũng bán được theo
hình thức online giao hàng miễn phí tận nơi nhanh, uy tín, lượng khách
cũng tương đối đông và tất nhiên chỉ một mình mẹ nó làm từ a đến z, sau có chút thương hiệu mẹ nó đã đặt tên cửa hàng với thương hiệu mang theo tên nó Văn phòng phẩm Minh Hoàng tại hải phòng vì bán văn phòng phẩm lãi rất ít, mẹ nó chưa đủ khả năng thuê nhân
viên hỗ trợ.Khi có chút để giành, mẹ nó kéo bố nó và nó cùng về
Hải Phòng.Bố nó luôn có tư tưởng muốn về Bắc Giang ấp ủ ước mơ làm
ông chủ trong khi tài cán chẳng có, mà về bắc giang thì mẹ nó
chẳng làm được gì, nghèo mãi hoàn nghèo, chính vì thế mẹ nó một
mình làm văn phòng phẩm không có sự giúp đỡ can thiệp của bố. Rồi
một ngày bà ngoại nó lại tiếp tục đi viện trong tình trạng giai
đoạn cuối của bệnh tiểu đường quái ác đã hành hạ suốt 16 năm, đã
từ lâu coi bệnh viện là nhà.
Một lần nữa, vì không có ai chăm bà ngoài mẹ
nó, rồi công việc giao hàng văn phòng phẩm quá vất vả không được bố
chia sẻ, mệt mỏi quá, bố nó và nó lại ôm nhau lên Bắc Giang. Luồng tư
tưởng khác nhau,lối sống khác nhau, suy nghĩ khác nhau,những xung đột
gia đình quá lớn khiến mẹ nó bị suy nhược nhiều, trong tâm mẹ nó lúc
này chỉ tập chung chăm bà ngoại để trọn vẹn chữ Hiếu cho đến cuối
đời của một người con và mẹ nó quyết định nghỉ làm văn phòng phẩm
để tập chung chăm bà tốt hơn.Đây cũng là thời gian bố mẹ nó quyết
định chia tay nhau sau bao biến cố sóng gió xung đột gia đình.Hạnh
phúc gia đình sứt mẻ, nó đã được 4 tuổi,vẫn hồn nhiên
ngậy thơ chưa biết gì.Thời gian này mẹ nó phải đấu tranh giành giật
quyền nuôi nó. Vừa chăm bà, vừa làm thủ tục giấy tờ chứng miinh khả
năng nuôi con, vừa đi về Bắc Giang Hải Phòng quãng đường 180 km đều cứ
3 ngày lên một lần chờ tòa án Sơn Động bắc giang xử lý giải quyết.
Bố nó trong tay chẳng có gì biết không thể thắng nổi đã ôm nó đi
trốn mặc cho công an, tòa án can thiệp, mệt mỏi quá đủ các thứ
chuyện, tinh thần hao tổn, gầy gò xanh xao, không thể làm gì được nữa,
mẹ nó buộc phải chấp nhận con theo bố và xa nó từ đây.
Hạnh phúc gia đình tan vỡ, con không được nuôi,
cuộc sống sao mà vô nghĩa , đã có lúc mẹ nó nghĩ đến chuyện kết
thúc cuộc sống, ngày đêm mong nhớ nó, không lúc nào mẹ nó không nghĩ
về nó, đều như vắt chanh, đêm nào mẹ nó cũng giành một khoảng không
gian tĩnh lặng để khóc vì quá đỗi nhớ nó, nhưng nó còn quá nhỏ,
chẳng biết gì.(Con ở với me mọi thứ điều kiện chăm sóc sẽ tốt hơn
tình mẫu tử luôn là sức mạnh gắn
kết để hoàn thiện sự phát triển của trẻ nhỏ, nhưng bố nó đâu có
hiểu, để bây giờ mẹ nó ra nông nỗi này.). Hàng ngày mẹ nó chỉ biết
xem video chính mẹ nó làm ra tặng nó ngày nào, ngắm ảnh nó cho quên đi những gì tồi tệ đã trải qua.
Cũng may mẹ nó ý thức được cuộc sống này, chết thì đơn giản,vượt lên mọi thứ để sống có ý nghĩa mới là điều
nên làm.Vứt bỏ mọi ý nghĩa tiêu cực, với bản tính ích ký bất tài bố
nó sẽ chẳng làm gì được cho tương
lai của nó. Thay vì ngồi ủ rũ ngày đêm nhớ nó chẳng làm gì, sức
mòn lực kiện, mẹ nó quyết định gây dừng lại nghề kinh doanh văn
phòng phẩm trước sự động viên ủng hộ của anh em người thân.làm để lo
cho tương lai của nó sau này bởi trong suy nghĩ mẹ nó, dù mẹ con xa cách
nhưng tình mẫu tử luôn ngự trị trong trái tim người mẹ và nó sẽ là
động lực sức mạnh để mẹ nó đứng lên làm lại tất cả vì nó.
Năm nay mẹ nó đã 33 tuổi, cái tuổi người phụ
nữ đã ổn định bên một mái ấm gia đình hạnh phúc, thì lúc này mẹ nó hoàn toàn bằng không: không gia
đình, không chồng, không có con bên cạnh. Mọi thứ lại tiếp tục như
một đứa sinh viên mới ra trường, nhưng ít ra cái tuổi 33 cũng đủ già
dặn về cách suy nghĩ và những khinh nghiệp, những trải nghiệm cuộc
sống để bắt đầu cũng dể dàng hơn.
Điều đặc biệt đó là sức mạnh tình mẫu tử,nếu bạn có con bạn sẽ
cảm nhận được nó thiêng liêng cao quý lớn biết nhường nào"Công cha như
núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra" chân lý ấy không
bao giờ thay đổi, mẹ nó bắt đầu khởi nghiệp vì cuộc sống mưu sinh
và tất cả là vì tình mẫu tử, vì tương lai của nó. Vâng khởi nghiệp
không bao giờ là muộn, mẹ nó đã quyết định lên kế hoạch hàng động
ngaay từ bây giờ. Sức mạnh lớn nhất lúc này để mẹ nó tự tin khởi
nghiệp thành công là ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm nó, hai mẹ con
nói chuyện tình cảm, nghe giọng đang yêu dễ thương trong điện thoại
của nó mà tưởng tượng hình hài nó đang ở trước mặt cũng đủ cho mẹ
nó cảm giác hai mẹ con luôn ở bên nhau.
Nó hãy cứ yên tâm, mặc dù tình cảm bố mẹ nó
không còn nữa, mẹ nó đang cố gắng hết sức cho nó luôn có cảm giác
nhận được tình yêu của cả bố và mẹ.Vì cuộc sống, vì hạnh phúc
của nó, vì tương lai của nó , vì sức mạnh tình mẫu tử lần này
khởi nghiệp mẹ nó sẽ thành công
LUÔN CHÚC CON YÊU ĐƯỢC HẠNH PHÚC, MÃI BÌNH AN!!!!!!!!!
HÃY CHỜ MẸ CON NHÉ_NGÀN LẦN YÊU CON!!!
Xem Thêm :